top of page

Vì sao tổn thương cũng cần được trân trọng?

  • Ảnh của tác giả: Chi PQ
    Chi PQ
  • 5 thg 12, 2023
  • 4 phút đọc

Thời đại văn hóa tiêu dùng nhanh, chúng ta làm gì cũng nhanh. Chúng ta không có thời gian để thở, để hoàn toàn thưởng thức một món ăn, để nhìn lại xem cảm xúc trong ta là như thế nào. Rất nhiều người có thể nhận được câu hỏi này từ người khác “Cậu thế nào rồi?” “Bạn dạo này sao? Khỏe không?” Nhưng ít ai tự đi hỏi chính mình điều đó. Và dần dần, nhiều người hơn hình thành thói quen cho qua chuyện, bởi xã hội xung quanh có xu hướng cổ vũ cho niềm vui hơn là nỗi buồn. Khi sự việc tiêu cực xảy đến, câu nói được đặt ra nhiều nhất đó là “Thôi, buồn làm gì, sao phải buồn?” “Việc đó không đáng, thằng đó không đáng… đi chơi đi là quên hết” đỡ hơn đó là “Cố lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi”. Rồi mỗi người lại chui sâu hơn vào cái vỏ của mình để không bị người khác đánh giá nỗi buồn của bản thân. Đây là kiểu bị đánh giá số 1.

Kiểu bị đánh giá số 2, “làm gì mà nhạy cảm thế?” “Động tí là thế này thế kia, hơi tí là mau nước mắt”.v.v Nghe có quen thuộc không nhỉ? Từ bao giờ sự nhạy bén trong cảm xúc lại trở thành tiêu cực như vậy? Trong khi bản chất, người nhạy cảm họ hoặc cần giúp đỡ, hoặc cần được lắng nghe và vượt qua, và đa phần cũng có trái tim rất ấm áp bởi họ hiểu được cảm xúc người khác. Trước kia mình thường xuyên bị đánh giá là nhạy cảm, buồn cười ở chỗ tính từ “nhạy cảm” lại là một tính từ tiêu cực để chỉ trích cái sự dễ dàng bị tổn thương của người khác. Chỉ đến khi mình có cơ hội gặp được những người không có sự nhạy cảm này, họ không hiểu cảm xúc của mình là gì, thậm chí họ tỏ ra rất ổn, rất vui, cho đến khi gặp những câu hỏi trigger (những câu hỏi có tính chạm đúng nỗi đau) thì họ lại òa ra khóc. Và chỉ khi khóc xong, họ mới cảm nhận được niềm vui đích thực. Mình may mắn gặp những người này rồi mới nhận ra một sự thật ngỡ ngàng, hóa ra bấy lâu sự nhạy cảm của mình không hề xấu như mình tưởng, ngược lại còn là thế mạnh đằng khác.

Có một số sự thật nữa ít ai nhận ra:

  • -Mọi việc đều có tính 2 mặt của nó, nếu không có nỗi buồn thì niềm vui cũng không tồn tại. Nếu bạn đặt các cô gái xinh đẹp đứng cạnh nhau bạn sẽ không biết cô nào đẹp nhất. Nếu bạn đặt những màu sắc cùng tông với nhau bạn không nhận ra được màu nào với màu nào nữa. Nếu một món ăn ngon ngày nào bạn cũng được ăn đi ăn lại, bạn cũng không còn cảm nhận được vị ngon của nó như lúc ban đầu nữa. Sự tương phản tồn tại để nâng giá trị của 2 cá thể lên nhiều lần hơn.

  • Niềm vui cũng qua nhanh như nỗi buồn. Bạn cứ để ý mà xem, kể cả một người trúng xổ số độc đắc, họ cũng không thể vui năm này qua năm khác được. Cảm giác vui sướng tột đỉnh thực tế chỉ diễn ra trong vòng vài phút và sẽ cháy âm ỉ vài tuần. Vì vậy hãy tin tưởng rằng nỗi buồn cũng cũng có thời kỳ của nó, và việc khỏa lấp nó ngay lập tức là một dạng đè nén. Khi đè nén thì nó sẽ không được phát triển rồi giải thoát theo đúng quy luật và hệ quả là nó sẽ trở thành tổn thương sâu sắc hơn, và sau đó sẽ quay trở lại còn khủng khiếp hơn cả ban đầu.

  • Những cảm xúc như lo lắng, sợ hãi, tự ti, mặc cảm, buồn phiền, chán nản…. thực ra chỉ ở đó để đánh thức điều khác trong mỗi chúng ta. Ví dụ như sợ hãi để bảo vệ chúng ta, lo lắng để chúng ta sinh ra sự đột phá, mặc cảm để chúng ta tiến bộ, buồn phiền để chúng ta tìm được niềm vui đích thực..v.v.

  • Những người bị tổn thương là những người rất khó để lắng nghe và thông cảm cho sự tổn thương của người khác. Vì vậy thay vì trách cứ họ, oán giận họ, đòi hỏi họ phải thông cảm cho mình – điều mà họ không có khả năng làm được ngay lúc đó vì họ đang loay hoay với chính tổn thương của mình, cách tốt nhất và nhanh nhất là quay về chữa lành chính mình và bạn sẽ thấy sự kỳ diệu của nó.

Tổn thương là việc khó tránh trong cuộc sống. Sự tổn thương không ở đó để bị chỉ trích, phán xét, chối bỏ, sự tổn thuơng ở đó để bạn nhận diện, ôm ấp vỗ về và chuyển hóa, nó là một phần của quá khứ của bạn, của tâm hồn bạn, của cuộc đời bạn. Không có cuộc đời một con người nào là hoàn hảo và tốt đẹp 100%. Vì vậy hãy chấp nhận nhiều hơn sự không hoàn hảo của mình nhé, công nhận tổn thương của mình đây cũng chính là bước đầu tiên trong hành trình yêu lại bản thân của nhiều người trong số chúng ta




Comments


© 2021 bởi Journey to be Me.

bottom of page